BaThaoFood: Trước năm 2010, Sau năm 2010 và hành trình đi đến tương lai
1. Từ Mảnh Đất Nắng Gió, Ý Chí Đơm Hoa
Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Quảng Trị – một vùng đất mà mỗi khi nhắc đến, người ta thường liên tưởng đến bầu trời khô cằn, cái nắng gay gắt đến cháy da, và những cơn mưa nặng hạt kéo dài, đôi khi khiến ruộng đồng trở nên xơ xác. Đó cũng là miền đất đã khắc sâu vào lịch sử những dấu tích đau thương của chiến tranh, nơi máu xương cha ông đã thấm đẫm từng tấc đất để giành lấy tự do cho Tổ quốc. Chính hoàn cảnh địa lý, lịch sử và khí hậu khắc nghiệt ấy đã hun đúc trong tôi ý chí kiên cường, một tinh thần không ngại khó, không nản lòng trước mọi thử thách.
Nhìn lại tuổi thơ, tôi thấy mình trưởng thành từ những ngày phụ cha mẹ ngoài ruộng, lội bùn, hít gió Lào, rồi đến những tối cùng ngồi dưới ánh đèn dầu mờ ảo, nghe ông bà kể chuyện về thời khốn khó. Không phải lúc nào trong nhà cũng đủ cơm trắng, đủ thịt cá, nhưng tình người và ý chí vươn lên thì chưa bao giờ thiếu. Mỗi lần đứng giữa gió Lào chát mặn, tôi vẫn tự nhủ: “Mình phải làm gì đó, phải vượt qua cảnh nghèo khó này”. Ước mơ về một cuộc sống no ấm, tự chủ đã manh nha từ thuở tôi còn cắp sách đến trường.
Đến năm 18 tuổi, sau khi vừa tốt nghiệp cấp 3, thay vì tiếp tục con đường Đại học, tôi đã chọn rời quê, xách balo vào Nam làm công nhân. Không phải vì tôi không muốn học, mà vì gánh nặng cơm áo khiến tôi buộc phải kiếm tiền trước.
Những năm làm công nhân ấy đầy vất vả, nhưng chính trong môi trường khắc nghiệt ấy, tôi mới nhận ra giá trị của tri thức, của việc không ngừng cố gắng học hỏi. Tôi dành thời gian buổi tối để ôn bài, tự luyện thi và cuối cùng, bằng ý chí bền bỉ, tôi đã đỗ đại học. Thế là chặng đường vừa học vừa làm của tôi chính thức khởi đầu – một hành trình mà trong tâm khảm, tôi luôn tự nhắc nhở: “Mình nhất định phải thay đổi vận mệnh.”
2. Rèn Giũa Trong Gian Nan, Định Hình Bản Lĩnh
Những năm tháng là công nhân và sinh viên, tôi đã thử sức với nhiều công việc khác nhau. Bất cứ việc gì có thể giúp tôi học hỏi về kinh doanh, tôi đều thử. Tôi lao vào bán lẻ những mặt hàng đa dạng: giày dép, quần áo, túi xách, đồng hồ, thậm chí cả đồ nội thất.
Tôi “nhảy số” liên tục, tìm cách tối ưu hóa từng đồng lời lãi nhỏ nhoi. Không phải thứ nào tôi bán cũng thành công, nhưng mỗi lần thất bại là một lần tôi học được điều mới. Tôi nhận ra sức mạnh của kinh doanh không chỉ nằm ở lợi nhuận, mà còn ở sự hiểu biết thị trường, sự nhạy bén với xu hướng và khả năng nắm bắt tâm lý khách hàng.
Sau khi ra trường, tôi bước vào môi trường làm việc của các công ty lập trình, phát triển ứng dụng web, làm quảng cáo. Công việc văn phòng mang lại cho tôi một cái nhìn khác: sự chuyên nghiệp trong quản lý, tầm quan trọng của thương hiệu, sức ảnh hưởng của truyền thông. Tuy nhiên, dường như đâu đó trong tôi vẫn chưa cảm thấy thực sự đam mê những lĩnh vực này. Tất cả chỉ như những bước đệm cho một hành trình dài hơi hơn – hành trình tôi tự xây dựng cho chính mình.
3. Khởi Nguồn Giấc Mơ Từ Hương Vị Quê Nhà
Trong một buổi tối đẹp trời, tôi gặp vợ tôi qua mạng internet. Khi ấy chúng tôi kết nối bằng Yahoo Messenger – công cụ giao tiếp phổ biến một thời. Thật tình cờ, cả hai chúng tôi đều là người cùng quê Quảng Trị, chỉ khác là cô ấy học ở Đại học Đà Lạt, còn tôi làm việc tại TP.HCM. Cuộc gặp gỡ ảo này nhanh chóng trở nên chân thực hơn khi chúng tôi phát hiện ra nhiều điểm tương đồng: niềm đam mê kinh doanh, sự ham học hỏi, và đặc biệt là tình yêu đối với ẩm thực.
Vợ tôi – người con gái Quảng Trị với đôi bàn tay khéo léo, vốn đã hiểu rõ nghệ thuật chế biến món ăn từ thời còn làm quản lý cho một nhà hàng tiệc cưới. Tôi và cô ấy cùng nhau khởi đầu việc bán đồ ăn từ những thứ đơn giản nhất: mua bánh tráng, trộn gia vị, rồi đem ra bán. Khoản lời không nhiều, nhưng đó là bước khởi đầu cho giấc mơ về một thương hiệu ẩm thực riêng.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục thử sức với nhiều món: hủ tiếu, mì Quảng, bún hến, bánh canh cá lóc… Dường như nhìn thấy bất kỳ món ăn nào, chúng tôi cũng muốn biến tấu và kinh doanh. Quán “Phương Thảo” đầu tiên của chúng tôi ra đời như một thử nghiệm. Trong ba năm, hai vợ chồng tất tả, vừa bán quán vừa làm nhiều nghề khác. Tôi đi làm cả ngày, tối về phụ dọn quán, phục vụ khách. Tuy vất vả nhưng niềm đam mê vẫn âm ỉ cháy.
4. Chông Gai Thử Thách, Kiên Định Vượt Qua
Càng lăn lộn với hàng loạt món ăn, tôi càng nhận ra một sự thật: thị trường ẩm thực ngày càng phát triển, người ta được tiếp cận vô số nền văn hóa ẩm thực từ Đông sang Tây. Mỗi vùng miền, mỗi quốc gia có những đặc trưng riêng. Trong khi đó, tôi tự hỏi: “Món đặc sản quê hương mình đâu? Tại sao bánh canh cá lóc Quảng Trị ít xuất hiện ở những đô thị lớn, hay trong những không gian ẩm thực hiện đại?”
Nhưng đem một món đặc sản vùng miền ra thị trường lớn không hề đơn giản. Khẩu vị của người miền Trung – cay, mặn đậm đà – có thể không phù hợp với thực khách miền Bắc hay miền Nam vốn ưa vị thanh nhã, nhẹ nhàng. Nếu cứ giữ nguyên công thức quê hương, món ăn có thể khó chinh phục số đông. Phải làm sao để “cải tiến” mà vẫn giữ được cái hồn cốt của bánh canh cá lóc Quảng Trị?
Thách thức đó khiến hai vợ chồng tôi bắt đầu hành trình đi tìm một công thức phù hợp. Chúng tôi phải linh hoạt thay đổi từ nguyên liệu, tỷ lệ gia vị, cách nêm nếm để phù hợp với nhiều vùng miền. Nhưng quan trọng nhất vẫn là giữ được hương vị quê nhà – một hương vị đậm đà, nồng ấm như chính mảnh đất Quảng Trị.
5. Gạn Lọc Tinh Hoa, Tạo Ra Hương Vị Chuẩn Mực
Suốt nhiều tháng trời, chúng tôi đi khắp nơi để thưởng thức bánh canh cá lóc của nhiều quán, từ Bắc chí Nam. Mỗi nơi lại cho chúng tôi một trải nghiệm, một góc nhìn. Chúng tôi mua về hàng chục cân cá lóc, nấu đi nấu lại không dưới 1.000 nồi nước lèo. Có những ngày, tôi bưng ra hàng trăm tô bánh canh để nhờ bạn bè, đặc biệt là những sinh viên từ ba miền, nếm thử và góp ý. Ý kiến của họ là nguồn dữ liệu quý giá giúp chúng tôi điều chỉnh công thức.
Sau thời gian lao tâm khổ tứ, cuối cùng chúng tôi tìm ra được “chìa khóa”: một công thức dung hòa hương vị truyền thống với khẩu vị ba miền. Nước lèo thơm mùi cá lóc tươi, không quá mặn, không quá cay, nhưng vẫn mang âm hưởng của miền Trung. Gia vị hài hòa, sợi bánh dẻo mềm, miếng cá săn chắc ngọt thịt, topping đi kèm được chọn lọc kỹ càng. Lúc đó, chúng tôi mới có thể tự tin giới thiệu đến mọi người thương hiệu “BaThao” – cái tên lấy từ tên vợ tôi (Thảo), nhưng theo cách viết không dấu để thể hiện khát vọng vươn ra toàn cầu: BaThaoFood.
Chúng tôi chọn slogan: “Một lần ăn – Vạn lần mê!” Đây không chỉ là một câu khẩu hiệu, mà là lời cam kết về chất lượng và trải nghiệm ẩm thực khác biệt mà chúng tôi muốn đem đến.
6. Gói Gọn Yêu Thương Trong Từng Loại Gia Vị
Khi công thức đã hoàn thiện, bước tiếp theo là chuẩn hóa. Tôi ý thức rõ ràng, để mở rộng, để nhiều người có thể tiếp cận BaThao, chúng tôi không thể phụ thuộc vào cảm tính của người nấu. Vì vậy, mỗi gói gia vị, mỗi phần nguyên liệu đều được định lượng cẩn thận. Chúng tôi nghiên cứu, học hỏi và lên công thức chi tiết, đóng gói gia vị theo tỷ lệ chuẩn cho mỗi nồi nước lèo, mỗi phần cá, mỗi đĩa rau.
Việc đóng gói gia vị này giúp quá trình chế biến trở nên đơn giản, nhất quán. Bất cứ ai, dù không phải là đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ cần tuân thủ công thức và định lượng, là có thể tạo ra một tô bánh canh BaThao chuẩn vị. Đây là bước chuyển đổi quan trọng, biến việc nấu ăn từ một nghệ thuật mang tính cá nhân thành một quy trình chuyên nghiệp, có thể nhân rộng hàng loạt mà không làm mất đi hương vị đặc trưng.
7. Chuẩn Hóa Mọi Bước Đi, Bảo Toàn Chất Lượng
Song song với việc đóng gói gia vị, tôi và vợ dành nhiều thời gian để “đóng gói” quy trình vận hành. Từ khâu lựa chọn nguyên liệu, sơ chế, nấu nước lèo, luộc bánh, trình bày tô bánh canh… tất cả đều được ghi chép chi tiết. Chúng tôi quay video hướng dẫn, viết tài liệu đào tạo, tạo nên một “cẩm nang BaThao”.
Quy trình này đảm bảo rằng tại bất kỳ chi nhánh BaThao nào, khi khách hàng bước vào, họ sẽ thưởng thức cùng một chất lượng, cùng một hương vị. Tính đồng bộ là yếu tố then chốt để xây dựng niềm tin khách hàng. Tôi muốn khi nhắc đến bánh canh cá lóc, người ta sẽ nghĩ ngay đến BaThao, và khi nhắc đến BaThao, người ta sẽ hình dung ra một tô bánh canh thơm ngon, nhất quán, đáng tin cậy.
8. Kết Tinh Giá Trị, Nâng Tầm Danh Xưng BaThao
Sau những năm tháng xây dựng, trải nghiệm, học hỏi, giờ đây BaThao không chỉ còn là một quán ăn nhỏ mà là một thương hiệu ẩm thực có “hồn”. Chúng tôi có logo, có câu chuyện thương hiệu, có quy chuẩn nhận diện, có kế hoạch marketing, truyền thông. Tôi hiểu rằng thương hiệu không chỉ là cái tên, mà là cả một triết lý, một câu chuyện về sự vươn lên, sự hòa hợp, và khát vọng đưa món ăn quê hương đến với đông đảo thực khách.
Thương hiệu BaThao cũng chính là cách chúng tôi tri ân nguồn cội. Nhờ mảnh đất Quảng Trị, nhờ ý chí kiên cường tôi được hun đúc, nhờ tình yêu và đam mê ẩm thực của vợ tôi, chúng tôi đã tạo nên một món ăn mang tính biểu tượng. BaThao là giao thoa giữa truyền thống và hiện đại, giữa hương vị địa phương và sự tinh tế trong khẩu vị toàn cầu. Để rồi, mỗi tô bánh canh BaThao không chỉ là món ăn, mà còn là một trải nghiệm văn hóa, một câu chuyện về niềm tin và ý chí.
9. Mở Rộng Chân Trời, Chia Sẻ Thành Công Ra Biển Lớn
Khi đã có nền tảng vững chắc, mục tiêu tiếp theo của tôi là đưa BaThao phát triển rộng rãi hơn, vươn xa hơn. Tôi muốn nhiều người biết đến món bánh canh cá lóc đặc sản, để họ được nếm trải một phần linh hồn ẩm thực Quảng Trị. Định hướng ban đầu của BaThao là phục vụ thật tốt thị trường trong nước, nhưng với tham vọng lớn hơn, tôi muốn vươn ra quốc tế. Người Việt xa quê, du khách nước ngoài yêu ẩm thực châu Á, hay bất cứ thực khách nào đam mê khám phá, đều có thể tìm thấy BaThao ở một nơi nào đó trên bản đồ ẩm thực thế giới.
Để làm được điều đó, mô hình nhượng quyền thương hiệu (franchise) là một giải pháp hiệu quả. Tôi không muốn giữ BaThao cho riêng mình. Tôi muốn chia sẻ cơ hội kinh doanh, chia sẻ câu chuyện, chia sẻ công thức và quy trình cho những đối tác cùng chung chí hướng. Khi họ tham gia, họ sẽ được cung cấp gói gia vị chuẩn, quy trình vận hành chuẩn, đào tạo bài bản. Nhờ đó, mỗi cửa hàng BaThao nhượng quyền sẽ cùng nhau lan tỏa một thông điệp: “Đây là tinh hoa ẩm thực của tương lai, đây là niềm đam mê, là tâm huyết, là lời hứa về chất lượng.”
Câu chuyện trước 2010, sau 2010 cho đến bây giờ là một chặng đường không ngắn. Từ cậu thanh niên rời quê đi làm công nhân, đến sinh viên vừa học vừa mưu sinh, rồi kinh doanh đủ thứ hàng hóa, cuối cùng tôi đã tìm được thứ mình thực sự tâm đắc: Món bánh canh cá lóc quê hương, mang tên BaThao. Nhìn lại quãng đường đã qua, tôi thấy biết ơn tất cả: mảnh đất cằn cỗi đã rèn cho tôi ý chí, cuộc sống mưu sinh đã cho tôi trải nghiệm, vợ tôi đã đồng hành và truyền lửa đam mê ẩm thực, và khách hàng – những người đã sẵn sàng đón nhận một hương vị mới.
Giờ đây, khi nói về BaThao, tôi không chỉ nói về một món ăn ngon. Tôi nói về một hành trình vượt qua khó khăn, về tinh thần không ngừng học hỏi, về sự trân trọng giá trị văn hóa vùng miền. Tôi tin rằng, bằng tất cả tâm huyết và một chiến lược bài bản, BaThao sẽ tiếp tục lan tỏa, sẽ chạm đến trái tim của nhiều thực khách hơn nữa, dù họ đang ở bất cứ nơi đâu trên thế giới.